#Ngẫm-2#
Bạn đã được bao nhiêu tuổi?
# Tôi năm 5 tuổi - Một cậu bé làm thủ lĩnh những đứa bé trong gia đình (4 người em và 1 người chị).
Niềm vui hồi đó là những trò chơi dân gian hằng ngày. Bật (chọi) thú, bắn bi, bật lửa, nhảy dây, ô quan, tạt lon, đạp xe, đá bánh, đá gà người, nhảy lưng gù, đá cầu, diễn kịch, nhảy hát, xếp lồng đền, kéo xe, thả diều ...
Những trò quậy hơn như: chế cung tên bằng đá và gắn pháo bắn từ sân thượng xuống đường; chế nỏ bằng tre, chế ná bằng viên gạch, chế kiếm gỗ và đi tìm kiếm khu vực quản lý với những đứa em, luyện võ và rèn sự chịu đựng nắm đấm trên lưng, đùi, ...
Bên cạnh đó, cũng có những trò tư duy hơn, chẳng hạn: Quay rubic dưới 2 phút, đánh banh bàn ăn xu, chơi điện tử dưới 3 mạng, về nước cứu công chúa nhanh nhất, nấu đồ ăn với rau cỏ ven đường (rau ngót, trái bình ba, nhụy hoa, ...) và bột năng, đường, trứng có sẵn ...
Lúc đó, tôi lớn nhất nhà (chỉ sau bà chị) nên thường xuyên ngày nào cũng tổ chức trò chơi, sáng tạo các trò mà tôi nghĩ ra ... thậm chí tôi chia thứ bậc cho các em, chẳng hạn: Tôi là Quan 1; Bà chị là Quan 2; Các đứa em được đánh số Lính 1, Lính 2, ... em gái nhỏ nhất, khi chơi, tôi đánh số là Gia Bo (nghĩa là chơi giả bộ, giống như tham gia mà không tính thắng/thua). Và những trận phạt của tôi cũng xuất hiện khi có những trò chơi hơi mạo hiểm, chẳng hạn: Tôi lấy bể nước nhà làm hồ bơi, trèo lên sân thượng (không có thang, không có tường chắn, không có lối lên, phải dùng sức bật và sức rướn) để trốn tìm và bắn pháo lén, trèo lên sân thượng dựa vào cột điện (nhiều dây điện to) để thể hiện bản lĩnh leo trèo & nhào lộn của mình với các em ...
Những trò chơi lớn (đi cắm trại, dấu đi dường, morse thư, hóa thân nhân vật, nấu ăn & dựng lều, ... sự sinh tồn trong môi trường dân giã), trò chơi thể chất đối kháng (đánh nhau, đá gà, đạp xe, nhào lộn ...), trò chơi trí tuệ (chơi rubik, chơi game, nấu nướng ...), trò chơi sáng tạo (thiết kế origami, nỏ, ná, cung tên, thuốc pháo, đèn bút sáng ...), trò chơi thủ lĩnh & kinh doanh (game, bật thú, lo to, ...) đã giúp tôi trải nghiệm một tuổi thơ đúng nghĩa trong suốt nhiều năm (3 tuổi đến 11 tuổi).
# Tôi năm 20 tuổi - Một cậu thanh niên có nhiều ước mơ hoài bão, nhìn cuộc sống với toàn gam màu sáng và hồng. Luôn cho rằng mọi người ai cũng tốt, không có người xấu và lợi dụng.
Bản nhạc mà cậu thanh niên ấn tượng năm 17 tuổi là "Hành trình tuổi 20" của tác giả Nguyễn Văn Hiên và 2 tác phẩm tiếp cận là "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" của liệt sĩ BS. Đặng Thùy Trâm ; "Mãi mãi tuổi 20" của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc. Đó là gam tươi sáng, màu hồng và hào hùng mà cuộc sống đã mang lại cho chúng ta.
Trước năm 20 tuổi, tôi đã có một số kỹ năng đã hình thành từ những thói quen, chẳng hạn:
Đọc sách, tôi đã đọc nhiều chủ đề khác nhau, từ những quyển sách về truyện ngụ ngôn các nước (VN, Nga, Đan Mạch, Hy Lạp, Ai Cập, Ấn Độ, Anh, ...), những quyển sách về các gương sáng (Nhị thập tứ hiếu, gương hy sinh, gương kiên nhẫn, gương nghị lực, ...), những quyển sách về danh nhân đáng học hỏi (Newton, Thalet, Binh pháp Tôn Tử, Maricurie, Faraday, Edison, ...), những quyển sách về phiêu lưu mạo hiểm (Chuyến phiêu lưu khám phá Châu Mỹ của Cristoforo Colombo, Tom Sawyer, Simbat, Robinson, Dế mèn phiêu lưu ký, Tiếng gọi nơi hoang dã, ...), những quyển sách về nghệ thuật (piano, guitar, origami, sáo trúc, gói quà, nấu ăn, ...) và cho đến những quyển sách tham khảo khoa học (Toán, Tin học, Ôtô, Thiết kế nhà cửa, sân vườn ...). Điều tôi đúc kết lại là "Chuyện hôm nay chớ để ngày mai" của tác phẩm Bài học ngàn vàng của HT.Thích Thiện Hoa.
Giải trí, tôi kết hợp nghe nhạc, du lịch, thể thao đến công việc. Điều tôi đúc kết lại là "Lao động là vinh quang", vì trong vinh quang có tính giải trí & rèn luyện sức khỏe trong đó.
Ngẫm, tôi thường quan sát sự vật hiện tượng trong lúc di chuyển, trong giao tiếp, trong xử lý công việc ... Điều tôi đúc kết lại là "Khi giải quyết vấn đề, ta chỉ nên đặt 2 câu hỏi theo thứ tự sau: 1/ Việc đó có thể làm được không? (xem xét dữ kiện đầu vào, đầu ra có đủ & khả thi không) ; 2/ Việc đó sẽ làm như thế nào? (công cụ & phương pháp nào, tìm tối ưu sau)".
Sáng tạo, tôi thích làm cái này cái kia từ những vật dụng có sẵn, chẳng hạn từ tấm bì thuốc lá 20 gói, tôi thiết kế thành đồng hồ nhật ký ngày/tuần cho cá nhân; từ những tờ giấy trắng rời, tôi đóng thành tập 200 trang và sử dụng; từ những bìa giấy cứng đẹp có hình thù bắt mắt, tôi cắt và dàn vào những lồng đèn kéo quân, quả táo; từ những nan tre tôi vót mỏng làm tên, cung, lồng đèn ngôi sao, ...; từ những đầu bơm xe đạp tôi thiết kế tên lửa, pháo nổ, phi tiêu; từ những cây bút và pin mini, tôi làm dụng cụ 2 trong một vừa viết, vừa đèn pin, vừa dụng cụ thử điện ... Điều tôi đúc kết lại là "Không lãng phí bất cứ đồ vật nào, chúng có thể có ích vào một việc nào đó".
Đam mê, tôi thường thức khuya đến 5 giờ sáng để đọc một tác phẩm hay và thường sẽ có cảm xúc rất tốt khi đọc xong tác phẩm đó, chẳng hạn quyển "Chiếc Ấm Đất" tôi đọc từ 21g đến 5g sáng. Tôi học lập trình (Asembler, Pascal, Visual Basic, C++, Delphi, Java, ...) hoặc bộ văn phòng (Word, Excel, Powerpoint, Access, Publisher, ...) hoặc bộ thiết kế hình ảnh (Corel, Photoshop, AutoCad, ...) hoặc bộ xử lý âm thanh (SoundForge, Media Center, Herosoft, ...) hoặc bộ hệ điều hành (Dos, Win, Linus, VMWare, IOS, ...), tôi đều tuần tự từng phần mềm trong 1 tuần ... Điều tôi đúc kết lại là "Làm bằng đam mê, cơ hội sẽ tìm đến với mình".
Viết Nhật ký, tôi hình thành thói quen khai bút đầu năm, nghĩa là vào lúc 00 giờ sáng mùng 1 Tết, sau khi cúng giao thừa xong, tôi ngồi vào bàn lấy quyển sổ ghi chép những mục tôi sẽ hoàn thành trong năm đó (có thể từ 5 đến 7 mục gạch đầu dòng), và đó cũng là mục tiêu cho tôi khi mỗi lần ngồi "không biết làm gì" thì lấy quyển sổ ra xem để nhắc nhở mình. Điều tôi đúc kết lại là "Bám sát mục tiêu theo năm, thì sẽ có kế hoạch cho từng tuần/tháng".
Tiết kiệm, tôi có nhiều cơ hội kiếm tiền từ việc viết nội dung (content), thiết kế web (bán hàng), gõ lại vi tính (có in ấn và trình bày), xử lý hình ảnh, âm thanh và lắp ráp bảo trì máy tính ... Bên cạnh đó tôi làm bồi bàn cho nhà hàng vào những ngày chủ nhật theo ca. Ngoài việc trưởng thành từ những công việc đó (giao tiếp, ứng xử, trang trí, kỹ năng, ...) tôi còn để dành được một số tiền lớn. Điều tôi đúc kết lại là "Việc làm càng nhiều thì cơ hội xài tiền càng ít".
# Tôi năm 40 tuổi - Một anh chàng Trung niên, tóc chưa bạc, nhìn cuộc sống bằng những suy tư về hiện tại và tương lai. Nếu bạn làm việc, làm việc và làm việc bằng những hoài bảo, ước mơ với những gam màu hồng, thì bạn sẽ ít khi nào nhìn lại mình. Một đường thẳng sẽ làm cho chúng ta ít thấy được vẻ đẹp của cuộc sống xung quanh. Một con đường luôn dễ dàng (do kỹ năng bạn tốt) sẽ làm cho ta không cảm nhận được cuộc sống khó khăn xung quanh, điều đó dẫn đến tình yêu thương trong bạn và cảm xúc quan tâm người khác sẽ hạn chế. Bạn sẽ ít quan tâm đến những người xung quanh, thân thương của bạn hơn ... Bè thì nhiều nhưng bạn sẽ không có bao nhiêu. Vì nhìn đâu cũng thấy công việc.
Năm 32 tuổi, tôi có ý định du học Úc để có dịp mở mang tầm nhìn. Tại sao tôi có suy nghĩ đó, vì tôi đã có cơ hội (có visa) du học Mỹ năm 17 tuổi, tôi nhớ hoài cơ hội đó nhưng không dám thực hiện vì chi phí là phải bán một căn nhà của ba mẹ, tôi không tin vào thành công của mình nên từ chối. Và giờ lại muốn thực hiện nó bằng chính sức của mình, nhưng công việc cuốn trôi, lãnh đạo không tìm được lý do hợp lý cho tôi đi. Năm 34 tuổi, tôi có cơ hội đưa học sinh thi WRO tại Indonesia. Tiếp xúc nhiều lãnh đạo và thầy cô các nước trên thế giới (Tây Ban Nha, Đan Mạch, Hà Lan, Mỹ, Mimama, Bruney, Malaysia, ...), tôi mới thấy cái hay và hạn chế ngôn ngữ quốc tế (tiếng Anh) của mình, tôi lại càng quyết tâm du học tiếp. Năm 35 tuổi, tôi đã săn được học bổng và chuẩn bị đủ giấy tờ để du học Ấn Độ, nhưng lại một lần nữa tôi lại không đi được do công việc và không được ủng hộ từ lãnh đạo cơ quan (do không có lý do hợp lý về hành chính). Năm 37 tuổi, tôi nghỉ việc và mua chiếc ôto đầu tiên cho mình, cùng gia đình đi du lịch xuyên Việt (khoảng 57 tỉnh thành của 3 miền).
"Tự do thời gian, Tự do tài chính, Tự do sức khỏe, Tự do thân tâm", là 4 điều tự do tôi đang theo đuổi. Phương pháp để đạt được điều đó là sự trải nghiệm của từng cá nhân, không có cái nào hay hơn cái nào. Quan trọng là phù hợp từng người và từng thời điểm, tất cả là nhân duyên và sự chuẩn bị tốt.
Nhưng tôi lại có một suy nghĩ "về hưu" sẽ như thế nào?
# Tôi năm 60 tuổi - Một ông bác già khỏe-tươi, với một đại gia đình gồm 3 thế hệ. Sống gần nhau nhưng không chung nhà và duy trì những buổi họp truyền thống gia đình ...
(Tôi sẽ cập nhật sau 10 năm nữa, nếu blogspot không thay đổi và thế giới không đổi thay nhiều)
Nhận xét
Đăng nhận xét